Sẽ ra mắt các bạn nếu các like,hãy để lại lời bình luận về game này nhé...
-Tên game:True Crime New York City(Thành phố tội phạm)
-Giới thiệu nhanh:Bạn vào vai Marcus Reed, thành viên của tổ chức phòng chống tội phạm thuộc sở cảnh sát New York. Có rất nhiều việc để làm cho một cảnh sát tại đây: điều tra án mạng, buôn lậu ma túy, những tay trùm xã hội đen... Cốt truyện hình sự hứa hẹn một câu chuyện nghẹt thở, nhưng...
-Ngày phát hành game: Jun 25, 2008 23:56
-Hệ máy:PC,PS-2
-Thể loại:hành động
-Xếp loại tuổi chơi game: phải đủ 28 tuổi
=>Thông tin nhiều hơn:
Thông tin game:
Nền máy: PC
Thể loại: Hành động
Phát triển: Luxoflux Corp
Phát hành: Aspyr
Thời gian phát hành: 24/03/2006
Cấu hình tối thiểu: P4 1,5 GHz hoặc tương đương, 256 MB RAM, VGA 64 MB trở lên, HDD 2,7 GBWindows XP
* Không hỗ trợ dòng MX, Ti và Onboard
Cấu hình đề nghị: P4 2 GHz hoặc AMD AlthonXP 2200+ trở lên,
512 MB RAM, VGA 128MB trở lê
Dung lượng: 3 CD
ESRB: Mature
-Tóm tắt về game:Kể từ lần xuất hiện thứ ba, GTA đã là một thương hiệu có sức lan tỏa mạnh mẽ. Không biết có bao nhiêu nhà phát triển game đã đầu tư vào thể loại driving-shooting-action (DSA: lái xe-bắn súng-hành động) mà GTA đã “mở đường”? Ngày càng nhiều game kế thừa và phát triển những tinh hoa của game này nhưng một số đã... thất bại thảm hại, số còn lại đạt được ấn tượng nhất định nhờ biết cách tạo dấu ấn riêng. True Crime: Street of L.A, một game khá triển vọng cũng gây tiếng vang một thời dưới hàng tít lớn: “Sự kết hợp hoàn hảo giữa Max Payne và Grand Thief Auto”. Năm 2006, True Crime: New York City (NYC) được phát hành, như lời đáp trả dành cho những tay ghiền “đứa con lai” độc đáo này. Không ít người hy vọng, NYC sẽ tìm được vị trí trong cuộc cạnh tranh ngày càng khốc liệt trong thế giới game nhưng NYC đã không đứng vững ở “độ cao” mà người ta hằng mong đợi...
Thành phố của tội phạm
Bạn vào vai Marcus Reed, thành viên của tổ chức phòng chống tội phạm thuộc sở cảnh sát New York. Có rất nhiều việc cho một cảnh sát: điều tra án mạng, buôn lậu ma túy, những tay trùm xã hội đen... Cốt truyện hình sự hứa hẹn một câu chuyện nghẹt thở, nhưng cách sắp xếp kịch bản game đơn giản đến đơn điệu gây hụt hẫng cho người chơi. Để cuối cùng, game kết thức bằng một cái kết không mấy ấn tượng.
Tiến một bước...
Một đặc trưng bám sát dòng True Crime ngay từ bản đầu, cũng là xu hướng thịnh hành đang được áp dụng, chính là cách thức giải quyết nhiệm vụ. Là một cảnh sát, người thi hành công lý, nên Marcus không thể nào “làm bậy” như CJ hay Tommy của GTA. Nếu các game dạng DSA khai thác “tự do của găng xtơ”, thì bây giờ bạn có thể “nếm” thử hương vị tự do mới mẻ: “tự do của cảnh sát”. Từ đây, các ý tưởng sáng tạo cho game bắt đầu bùng nổ, sôi sục... một ví dụ nho nhỏ: bạn sẽ áp chế tên tội phạm về bót hay thả hắn đi... Mỗi hành động của bạn đều ảnh hưởng đến khía cạnh nhất định trong game.
Như lời đề cập trong phần cốt truyện, nhiệm vụ chính thường đơn giản đến bất ngờ, hoàn toàn không có chiều sâu và các bước ngoặt thú vị. Game xoay quanh ba kiểu nhiệm vụ: “dọn” sạch sẽ một khu vực, đuổi theo một chiếc xe hay lái xe đến địa điểm trong thời gian giới hạn. Nhưng nhiệm vụ chính chỉ mới là 50%, một nửa còn lại nằm ở các nhiệm vụ phụ như: thử “tay lái lụa” trong cuộc đua tốc độ, tham gia giải đấu “hăng rết” dưới đường ngầm, nhận giải quyết tội phạm khu vực qua điện đàm... Hoạt động trong New York rộng lớn, nên giới hạn nhiệm vụ phụ là... vô hạn. Điều đó có nghĩa, Marcus sẽ không bao giờ hết cơ hội “bắt nạt” tội phạm. Khi bạn xử lý thành công các vụ án, game sẽ thưởng điểm nghề nghiệp. “Tích tiểu thành đại”, đến một mức điểm nhất định bạn sẽ leo lên chức mới, hứa hẹn các nâng cấp độc đáo. Một phương pháp hay, khuyến khích người chơi nhập vai sâu hơn vào nghề cảnh sát, điểm mà bản trước thực hiện còn “kém lắm”...
Để tồn tại trong những “mảng tối” của thành phố New York, Marcus hẳn nhiên phải là một cảnh sát giỏi võ, thành thạo súng ống và lái xe rất cừ! Nhà phát triển đã mời hẳn các chuyên viên dạy võ thuật tại các lò đào tạo cảnh sát về cố vấn, để chúng ta có thể cận chiến bằng những thế võ hiện đại đủ làm người xem “no mắt”. Sau này, mở rộng ra, người chơi còn học thêm nhiều chiêu thuộc trường phái Karate, Wushu, TaeKwon do, Box Thái, đẩy phong cách “đấm và đá” lên một bậc so với bản cũ. Ngoài ra, khi trang bị súng, bạn có thể nhắm bắn trong thời gian chậm để tước vũ khí địch, tung mình bay nhảy như chàng Max Payne. Còn với một chiếc xe, Marcus liền “lột xác” thành tay đua, phô diễn các chiêu “ác chiến”: lái xe hơi... hai bánh, nghiêng về hẳn một bên nhằm... lách qua dãy xe trên đường cao tốc, hay lộn một vòng trên không trung...
...lùi ba bước
“Tiến một bước, lùi ba bước”. Điều đó có nghĩa là những lỗi của SOLA tiếp tục được NYC “kế thừa và phát huy” ở tầm cao hơn. Ở các pha đấu súng, chủng loại vũ khí rất nghèo nàn, đối phương chỉ cần trúng vài phát đạn “sẽ chết không kịp ngáp”! Dù đã cố ý gây khó khăn bằng camera cà giựt, nhưng game không thể ngăn cản chiến thắng luôn đến bên người chơi dễ dàng và thuận lợi. Đương nhiên, cái gì quá dễ thì không thỏa mãn. Lỗi này không phải quá lớn, nhưng nó vô tình làm mất hứng thú người chơi ở những cảnh hành động gay cấn nhất!
Tiếp đến, hãy xét khía cạnh mô phỏng - điểm đáng chú ý nhất của một game DSA. Trong trường hợp này câu nói “Tốt gỗ hơn tốt nước sơn” rất phù hợp để diễn tả khả năng mô phỏng của game. Tốc độ mỗi loại xe, độ bền và độ nhạy tay lái không thể hiện được đặc trưng hay sức nặng. Bên cạnh đó, các quy tắc vật lý không được tuân thủ nghiêm ngặt, những vụ va chạm xe, quẹt mạnh hay tông nhẹ đều thực hiện hết sức dễ dãi!
A.I của game “dường như” khá, các tên tội phạm trong game phản ứng đúng đặc điểm tâm lý của tội phạm thật sự: có tên giơ tay ngoan ngoãn chịu trói khi Marcus bắn chỉ thiên, hay khi đem thẻ cảnh sát ra “hù”, cũng có lúc hắn... “chạy xịt khói” khi vừa nghe tiếng còi xe cảnh sát... Nhưng, không hiếm khi chúng lại đứng ngô nghê và thỉnh thoảng đâm đầu vào tường! Rồi các lỗi vụn vặt như đi xuyên vật thể, bất ngờ biến mất, mô hình người trùng lặp...
Cả thành phố New York rộng lớn được đưa hẳn vào game. Hệ thống đường đi chằng chịt, những tòa nhà cao tầng chọc trời, các khu ổ chuột đen tối và chùm đèn rực rỡ về đêm... một New York ngoài đời như thế nào thì trong game sẽ hiện ra thế ấy! Mô hình nhân vật trông “hơi gượng gạo” vẫn có thể chấp nhận được, do dạng game kiểu này thường xuất hiện khá nhiều vật thể trên màn hình, buộc lòng nhà sản xuất phải lấy “lượng” bù “chất” để game không quá tải. Mọi thứ nghe khá ổn, phải không? Nhưng, vấn đề không phải đẹp hay xấu, mà thế này: khung hình không ổn định. Khi thử game với cấu hình đề nghị, giảm độ phân giải xuống tối đa, kết quả vẫn bi quan: khựng, giật hình, kéo lê từng bước khiến người chơi mệt mỏi. Hỏi một câu: Bạn có muốn phí thời gian ngồi xem con PC yêu quý của mình nhảy điệu “xì lô mùi”?
Điểm sáng còn lại...
Nếu có gì đó ở NYC “coi được”, thì đó là âm nhạc. Bởi, nó không do Activision thực hiện mà là tuyển tập nhạc của các nghệ sĩ. Âm nhạc game phong phú các thể loại, từ Metal cho tới HipHop, có lúc gào rú trong nhạc Punk, có lúc “hầm hố” trong tiếng Rap liên thanh. Trình độ lồng tiếng của game cao nhưng các đoạn đối thoại đôi khi ngớ ngẩn, và từ ngữ không được lịch sự gì mấy. Phần hiệu ứng âm thanh không đã tai: tiếng động cơ xe, tiếng súng nổ không thật.
Giấc mơ chưa thành hiện thực
Không phủ nhận những nét độc đáo trong lối chơi của game, nhưng giá như không có các lỗi vớ vẩn khó ưa thì NYC đã tiến xa và có thể sẽ thành một hiện tượng và kiểu mẫu cho các game phát triển sau.